Home › Sống Lời Chúa
Lửa mến
Chúa Nhật tuần XX mùa Thường Niên - Năm C
Lời Chúa: Lc 12,49-53
49 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Thầy đã đến đem lửa xuống thế gian và Thầy mong muốn biết bao cho lửa cháy lên. 50 Thầy phải chịu một phép rửa, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi hoàn tất. 51 Các con tưởng Thầy đến để đem sự bình an xuống thế gian ư? Thầy bảo các con: không phải thế, nhưng Thầy đến để đem sự chia rẽ. 52 Vì từ nay, năm người trong một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba người chống lại hai, và hai người chống lại ba: 53 cha chống đối con trai, và con trai chống đối cha; mẹ chống đối con gái, và con gái chống đối mẹ; mẹ chồng chống đối nàng dâu, và nàng dâu chống đối mẹ chồng".
(Nguồn: Ủy ban Thánh Kinh / HĐGMVN
Nhật tác - Mai
Wednesday, May 10, 2017
Monday, June 27, 2016
Cho Con theo cùng
Bài học từ cô bé mù
Chị tôi ốm nặng rồi qua đời khi bé Quyên vừa tròn một tháng tuổi. Bé bị mù bẩm sinh. Anh rể tôi vừa làm cha vừa làm bà vú. Nhìn cảnh gà trống nuôi con, ai cũng ái ngại, khuyên anh nên đi thêm bước nữa để có người chăm sóc bé Quyên. Những lúc ấy anh chỉ lặng lẽ cố giấu tiếng thở dài não nuột, trong thâm tâm anh nghĩ: “Tìm được người vợ cho mình thì dễ chứ tìm được một người mẹ tốt cho con mình thì khó lắm”.
Nhưng rồi thời gian cũng qua đi, khi vòng khăn tang trắng trên đầu đã được quấn thành tro, anh tôi đi cưới một người đàn bà khác. Ban đầu người vợ mới của anh tôi rất yêu thương bé Quyên, chăm sóc nó như một người mẹ thực sự. Nhưng chẳng được bao lâu, khi có một đứa bé trai bụ bẫm ra đời thì bé Quyên như một người thừa trong căn nhà nhỏ đầy tiếng cười và tiếng khóc.
Anh tôi suốt ngày bận bịu với “cục cưng nối dõi” của mình, không ai còn để ý đến con bé mù đó nữa. Bé Quyên chưa biết buồn, nó lủi thủi chơi một mình ở góc vườn hay một xó xỉnh nào đó. Nó bị người mẹ kế cấm không được đến gần em bé, làm bạn với nó chỉ có chú chó con mà ba nó mới xin về. Có một hôm, con bé đang chơi thì chợt nghe tiếng thét của thằng em, nó quên lời cấm, hối hả vào nhà định dỗ em. Nhưng khi tay nó vừa chạm vào chiếc nôi thì người mẹ kế từ ngoài chạy vào giáng cho nó một cái tát nảy lửa.
– Đồ quỷ, mày làm gì con trai tao thế? Mày định giết nó hả? Đã mù rồi còn ác ! Muốn đi theo con mẹ mày phải không? Phải không?
Cứ mỗi tiếng “phải không” là người mẹ kế lại dúi đầu con bé vào tường. Bé Quyên vừa đau vừa hoảng sợ, nó quỳ phục dưới đất nức nở van xin:
– Má ơi, xin đừng đánh con, con không hại em, không phải, không phải mà.
Nhưng người mẹ kế không tin lời nó nói. Và hôm đó, con bé được một trận đòn để nhớ đời. Cũng từ hôm đó, bé Quyên biết buồn, nó thường hay khóc một mình.
Một thời gian sau, thằng bé tập tễnh biết đi. Nó lớn nhanh như Gióng và hồn nhiên như một chú chim chích. Người mẹ kế “cảnh giác”, “kiểm soát” chặt chẽ không cho thằng bé chơi với Quyên nhưng không làm sao ngăn cấm được trẻ thơ đang ở độ tuổi “tò mò” nên người mẹ kế đành phải quay sang gắt gỏng, cau có với con bé. Bé Quyên không sợ bị đánh đòn, vì nó đã quá quen thuộc. Nó chỉ sợ không được trò chuyện cùng em bé, hai chị em nó thường dắt nhau ra góc vườn, nơi có một khóm hoa mẫu đơn cao phủ kín, trốn chơi ở đó.
Người mẹ kế lâu dần không hấy bé Quyên hại con mình nên thả “tự do” cho hai đứa nhỏ. Anh tôi mỗi khi đi làm về đều có quà bánh cho cậu con trai. Vì thế cứ chiều đến, cậu bé thường hay dắt chị ra đầu ngõ đợi ba về. Thoáng thấy bóng anh tôi, cậu bé ào tới reo lên tíu tít:
– A! Ba đã về.
Anh tôi nhấc bổng cậu bé, vờn lên đầu nựng:
– Hà, hà! Con trai cưng của ba ngoan quá. Nào cho ba thơm một cái đi nào.
Cậu bé sung sướng cười như nắc nẻ. Bé Quyên bị bỏ quên, lẳng lặng lảng đi chỗ khác. Đôi vai gầy của nó rung lên, hình như nó khóc.
Ngày tiếp ngày, cảnh tượng ấy diễn ra đều đặn. Con bé càng trở nên ít nói và gầy đi như một chiếc lá khô. Anh tôi vẫn vô tình không thấy. Đến một hôm anh tôi đi làm về bỗng dưng lên cơn sốt. Bé Quyên hốt hoảng lần đường sang gọi ông Năm – người thầy thuốc ở nhà bên cạnh. Lúc về nó đến bên bố, giọng thảng thốt lo lắng:
– Ba ơi! Ba có làm sao không ? Đừng chết nghe ba! Ông Năm tìm đôi kính rồi sẽ mang thuốc sang cho ba ngay thôi mà.
Con bé có vẻ bồn chồn lại hỏi:
– Nhưng mà sao ông Năm không đi liền mà còn phải đi tìm kính làm gì vậy hở ba?
– Thì để cho ông nhìn thấy đường mà – Anh tôi mệt nhọc trả lời cho qua chuyện.
Không ngờ bé Quyên chộp lấy đôi bàn tay anh, giọng nó vừa run vừa hớn hở:
– Ba ơi! Con cũng cần có một đôi kính như của ông Năm vậy. Ba mua cho con nghe ba?
– Còn cần cái đó để làm gì ? – Anh tôi ngạc nhiên hỏi.
Bé Quyên sợ ba từ chối, oà khóc:
– Ba ơi, con có nhìn thấy gì đâu. Con muốn được sáng mắt để nhìn thấy ba, nhìn thấy em tí thôi mà.
Anh tôi nghe như có một cái gì trỗi dậy, nhói lên trong lồng ngực, không biết giải thích sao cho con bé hiểu được. Anh đành giấu người trong tấm chăn, nước mắt giàn giụa…
Hôm sau trước cửa nhà chỉ có mình cậu bé đứng đợi ba về. Anh tôi không thấy bé Quyên, nét mặt biến sắc: “Chị con đâu?”. Cậu bé phụng phịu chỉ tay về phía khóm hoa mẫu đơn góc vườn. Anh tôi bế con trai đến đặt bên bé Quyên, âu yếm hôn lên hai mái đầu thơ dại, giọng anh trìu mến lạ:
– Hai đứa con yêu quý của ba !
Bé Quyên bỗng quàng lấy cổ anh tôi, mếu máo.
– Ba ơi! Con đã có ba rồi. Con không cần đôi kính mắt nữa.
Anh tôi sững sờ ôm con vào lòng. Anh khóc, khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Anh thấy như lương tâm đang hỉ tội. Anh biết vì sao bé Quyên không cần có đôi kính mắt nữa, mặc dù mới hôm qua đây nó thiết tha nài nỉ. Con bé chưa ý thức được nỗi bất hạnh của cuộc đời, trước mắt nó là một màn đên dày đặc.
Nhưng nó đã ý thức được cuộc sống, đã nhìn thấy tình yêu thương quý hơn tất cả. Và với nó, tình thương còn quý hơn ánh sáng. Anh tôi không ngờ được rằng khi đã trở thành một kĩ sư nổi tiếng, anh lại được một bài học ở chính đứa con gái mù bé bỏng của mình, một bài học giản đơn về cách cư xử, nhưng đó là đạo lí của con người .
Nhìn bé Quyên qua làn nước mắt, anh tôi nói:
– Chính ba mới thật là một kẻ mù. Cám ơn con ! Cám ơn con đã cho ba ánh sáng !
(St)
Câu chuyện trên đây cho ta thấy lhi em bé đã cảm nhận được tình yêu thương của Người Cha thì không còn cần ánh sáng nữa, mả Người Cha chính là ánh sáng của cuộc đời em. Cũng giống như Bài lời Chúa dưới đây, khi ta đã thật sự cảm nhận được tình thương Chúa, ta sẽ cảm thấy Chúa là ánh sáng soi dẫn cho ta theo cùng Ngài mãi mãi ...
Lạy Chúa xin cho con luôn bước đi theo Chúa với tất cả tấm lòng, và ý chí con. Amen.
Lạy Chúa xin cho con luôn bước đi theo Chúa với tất cả tấm lòng, và ý chí con. Amen.
Thuộc về mục: +Học Làm Người, Nét Đẹp
Hãy theo Ta
Thứ Hai tuần XIII mùa Thường Niên
Lời Chúa:
Mt 8,18-22
18 Khi ấy, Chúa Giêsu thấy đám đông dân chúng vây quanh Người, thì Người ra lệnh sang qua bờ bên kia. 19 Một luật sĩ đến thưa Người rằng: "Lạy Thầy, bất cứ Thầy đi đâu, con cũng xin theo Thầy". 20 Chúa Giêsu trả lời: "Con chồn có hang, chim trời có tổ, Con Người không có chỗ gối đầu". 21 Một môn đệ khác thưa Người rằng: "Thưa Thầy, xin cho phép con về chôn cất cha con trước đã". 22 Chúa Giêsu trả lời: "Con hãy theo Ta, và hãy để kẻ chết chôn kẻ chết".
Friday, June 24, 2016
Tính Quyết đoán
BÍ QUYẾT LÃNH ĐẠO CỦA ALECXANDER ĐẠI ĐẾ
Sau khi đã thống trị Hy Lạp cổ đại, Alecxander Đại Đế quyết tâm chinh phục xứ sở Ba Tư. Đường xa hiểm trở, cả đoàn quân phải dừng lại trước một vùng núi đá rét buốt quanh năm.
Cảnh tuyết giá mênh mông ngút ngàn làm tất cả vô cùng hoảng sợ. Các binh sĩ không chịu tiến bước vì với họ, tiến lên chỉ là nhanh chân đi về “bên kia thế giới.”
Trong tình thế như vậy, Alecxander không đề nghị phạt một ai. Ông xuống ngựa và tiến thẳng một mình lên vùng băng tuyết.
Những cận thần của ông thấy thế làm theo, rồi lần lượt các tướng tá, binh sĩ cũng nhanh chân bắt kịp đoàn. Không những vậy, nhà vua còn cầm rìu phá băng, mở đường đi qua vùng “đất trắng”. Sau vài giờ, họ vượt qua được rặng núi hiểm nguy đó và tới được một địa điểm có lửa và con người sinh sống. Cả đoàn quân an toàn tuyệt đối.
Trên đây chỉ là một trong hàng trăm câu chuyện chứng minh tài lãnh đạo siêu việt của Alecxander Đại Đế. Trên lý thuyết, trong tình huống này, ông có thể dùng uy quyền lãnh đạo của mình để bắt các binh sĩ phải tiến
bước, thậm chí có thể bắt binh sĩ phải “mở đường máu”. Nhưng ông hiểu rằng: không có sự truyền cảm hứng nào của nhà quản lý mạnh mẽ và hiệu quả bằng tính gương mẫu nhà lãnh đạo “đã nói được là phải làm được”.
Thật vậy, những nhà lãnh đạo tài ba được định nghĩa là:
• Dám tạo ra sự khác biệt.
• Quyết tâm hành động trong khi những người khác e dè.
• Lời nói đi đôi với hành động.
• Người bình thường với những tư tưởng khác thường.
• Biến ước mơ thành hiện thực.
• Nhận biết trước những sự thay đổi và vạch ra con đường đúng đắn nhất.
• Vinh dự cao cả nhất của họ không phải là không bao giờ thất bại mà là biết đứng lên sau mỗi thất bại đó.
• Dám tạo ra sự khác biệt.
• Quyết tâm hành động trong khi những người khác e dè.
• Lời nói đi đôi với hành động.
• Người bình thường với những tư tưởng khác thường.
• Biến ước mơ thành hiện thực.
• Nhận biết trước những sự thay đổi và vạch ra con đường đúng đắn nhất.
• Vinh dự cao cả nhất của họ không phải là không bao giờ thất bại mà là biết đứng lên sau mỗi thất bại đó.
Chữ LEADER (người lãnh đạo) được đúc kết từ những yếu tố sau:
• L (Learning - Học hỏi): Họ chắc chắn phải học hỏi được rất nhiều điều từ những thất bại. Họ phải trải nghiệm thất bại bởi họ luôn luôn hành động. Nhưng, chính những thất bại đó sẽ mang đến cơ hội thành công cho họ vì họ rút ra được kinh nghiệm “xương máu” cho mình.
• E (Excitement - Sự sôi nổi, nhiệt huyết): Họ luôn sôi nổi và nhiệt huyết với những tư tưởng, tầm nhìn của mình và có khả năng truyền những nhiệt huyết đó đến cho mọi người.
• A (Asking – Biết đặt câu hỏi “Ai, khi nào, tại sao và điều gì xảy ra nếu...”): Họ luôn đặt ra những câu hỏi, thích nghi nhanh và quyết định về các đề án hành động khả thi nhất.
• D (Decisiveness - Quyết đoán): Họ phải hành động, quyết đoán và chịu mọi trách nhiệm về các quyết định của mình. Họ phải biết rõ những quyết định nào là cần thiết vì sự phát triển ...
• E (Elevation – Khích lệ, khuyến khích): Họ luôn biết cách làm phấn chấn tinh thần nhân viên. Họ hiểu rõ tập thể sở hữu một sức mạnh to lớn. Họ luôn tìm kiếm những nhân viên tiềm năng, động viên, khích lệ, khen thưởng và thăng chức cho những con người xuất sắc đó.
• R (Risk - Mạo hiểm): Đôi khi họ sẽ đi ngược với con đường của đại đa số, nghĩ đến những điều không ai nghĩ ra được và chia sẻ truyền thụ đến những người xung quanh. Nếu đám đông không đồng ý, nhà lãnh đạo vẫn cương quyết đeo đuổi ý tưởng của mình với niềm tin tuyệt đối. Nhà lãnh đạo giỏi là người biết chấp nhận rủi ro và mạo hiểm
Câu chuyện trên đây cho ta thấy rằng muốn thành công phải có sự chọn lựa dứt khoát, mạo hiểm, ... cũng như trong Bài Lời Chúa dưới đây Chúa đòi hỏi môn đệ để theo Chúa cần phải có một sự lựa chọn dứt khoát.
Xin cho con luôn biết sống mạnh mẻ, biết quyết đoán trong mọi tình huống để đạt mục đích cao cả là đem lại hạnh phúc cho những người anh em của chúng con, theo như Lời Chúa đã dạy. Amen.
Chúa Nhật tuần XIII mùa Thường Niên - Năm C
Lời Chúa:
Lc 9,51-62
Vì gần tới thời gian Chúa Giêsu phải cất khỏi đời này, Người cương quyết lên đường đi Giêrusalem, và sai những người đưa tin đi trước Người. Những người này lên đường vào một làng Samaria để chuẩn bị mọi sự cho Người. Nhưng ở đó người ta không đón tiếp Người, bởi Người đi lên Giêrusalem. Thấy vậy, hai môn đệ Giacôbê và Gioan thưa Người rằng: "Lạy Thầy, Thầy muốn chúng con khiến lửa bởi trời xuống thiêu huỷ chúng không?" Nhưng Người quay lại, quở trách các ông rằng: "Các con không biết thần trí nào xúi giục mình. Con Người đến, không phải để giết, nhưng để cứu chữa người ta". Và các Ngài đi tới một làng khác.
Đang khi đi đường có kẻ thưa Người rằng: "Dù Thầy đi đâu tôi cũng sẽ theo Thầy". Chúa Giêsu bảo người ấy rằng: "Con chồn có hang, chim trời có tổ, Con Người không có chỗ gối đầu". Người bảo một kẻ khác rằng: "Hãy theo Ta". Người ấy thưa: "Xin cho phép tôi đi chôn cha tôi trước đã". Nhưng Người đáp: "Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết; phần con, hãy đi rao giảng Nước Thiên Chúa". Một người khác thưa Người rằng: "Lạy Thầy, tôi sẽ theo Thầy, nhưng cho phép tôi về từ giã gia đình trước đã". Nhưng Chúa Giêsu đáp: "Ai đã tra tay vào cày mà còn ngó lại sau lưng, thì không xứng đáng với Nước Thiên Chúa".
(Nguồn: Ủy ban Thánh Kinh / HĐGMVN)
• L (Learning - Học hỏi): Họ chắc chắn phải học hỏi được rất nhiều điều từ những thất bại. Họ phải trải nghiệm thất bại bởi họ luôn luôn hành động. Nhưng, chính những thất bại đó sẽ mang đến cơ hội thành công cho họ vì họ rút ra được kinh nghiệm “xương máu” cho mình.
• E (Excitement - Sự sôi nổi, nhiệt huyết): Họ luôn sôi nổi và nhiệt huyết với những tư tưởng, tầm nhìn của mình và có khả năng truyền những nhiệt huyết đó đến cho mọi người.
• A (Asking – Biết đặt câu hỏi “Ai, khi nào, tại sao và điều gì xảy ra nếu...”): Họ luôn đặt ra những câu hỏi, thích nghi nhanh và quyết định về các đề án hành động khả thi nhất.
• D (Decisiveness - Quyết đoán): Họ phải hành động, quyết đoán và chịu mọi trách nhiệm về các quyết định của mình. Họ phải biết rõ những quyết định nào là cần thiết vì sự phát triển ...
• E (Elevation – Khích lệ, khuyến khích): Họ luôn biết cách làm phấn chấn tinh thần nhân viên. Họ hiểu rõ tập thể sở hữu một sức mạnh to lớn. Họ luôn tìm kiếm những nhân viên tiềm năng, động viên, khích lệ, khen thưởng và thăng chức cho những con người xuất sắc đó.
• R (Risk - Mạo hiểm): Đôi khi họ sẽ đi ngược với con đường của đại đa số, nghĩ đến những điều không ai nghĩ ra được và chia sẻ truyền thụ đến những người xung quanh. Nếu đám đông không đồng ý, nhà lãnh đạo vẫn cương quyết đeo đuổi ý tưởng của mình với niềm tin tuyệt đối. Nhà lãnh đạo giỏi là người biết chấp nhận rủi ro và mạo hiểm
Câu chuyện trên đây cho ta thấy rằng muốn thành công phải có sự chọn lựa dứt khoát, mạo hiểm, ... cũng như trong Bài Lời Chúa dưới đây Chúa đòi hỏi môn đệ để theo Chúa cần phải có một sự lựa chọn dứt khoát.
Xin cho con luôn biết sống mạnh mẻ, biết quyết đoán trong mọi tình huống để đạt mục đích cao cả là đem lại hạnh phúc cho những người anh em của chúng con, theo như Lời Chúa đã dạy. Amen.
Chúa Nhật tuần XIII mùa Thường Niên - Năm C
Lời Chúa:
Lc 9,51-62
Vì gần tới thời gian Chúa Giêsu phải cất khỏi đời này, Người cương quyết lên đường đi Giêrusalem, và sai những người đưa tin đi trước Người. Những người này lên đường vào một làng Samaria để chuẩn bị mọi sự cho Người. Nhưng ở đó người ta không đón tiếp Người, bởi Người đi lên Giêrusalem. Thấy vậy, hai môn đệ Giacôbê và Gioan thưa Người rằng: "Lạy Thầy, Thầy muốn chúng con khiến lửa bởi trời xuống thiêu huỷ chúng không?" Nhưng Người quay lại, quở trách các ông rằng: "Các con không biết thần trí nào xúi giục mình. Con Người đến, không phải để giết, nhưng để cứu chữa người ta". Và các Ngài đi tới một làng khác.
Đang khi đi đường có kẻ thưa Người rằng: "Dù Thầy đi đâu tôi cũng sẽ theo Thầy". Chúa Giêsu bảo người ấy rằng: "Con chồn có hang, chim trời có tổ, Con Người không có chỗ gối đầu". Người bảo một kẻ khác rằng: "Hãy theo Ta". Người ấy thưa: "Xin cho phép tôi đi chôn cha tôi trước đã". Nhưng Người đáp: "Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết; phần con, hãy đi rao giảng Nước Thiên Chúa". Một người khác thưa Người rằng: "Lạy Thầy, tôi sẽ theo Thầy, nhưng cho phép tôi về từ giã gia đình trước đã". Nhưng Chúa Giêsu đáp: "Ai đã tra tay vào cày mà còn ngó lại sau lưng, thì không xứng đáng với Nước Thiên Chúa".
(Nguồn: Ủy ban Thánh Kinh / HĐGMVN)
Sứ Mệnh
Có một chàng trai, không thi vào đại học, cha mẹ đã tìm một người vợ cưới về cho anh. Sau khi kết hôn, anh dạy học tại một trường tiểu học trong làng. Vì không có kinh nghiệm, nên chưa đầy một tuần anh đã bị học sinh tẩy chay, khiến anh bị sa thải.
Trở về nhà, người vợ khẽ khàng lau nước mắt cho anh, an ủi nói: “Những việc không vừa ý mình thì có đầy ra đó, có người trút ra được, cũng có người trút không được, anh không cần phải thương tâm như vậy, cũng sẽ có nhiều việc thích hợp hơn đang chờ anh kia mà”.
Về sau, anh ra ngoài làm công cho người ta, lại bị ông chủ đuổi về nhà vì anh làm việc quá chậm. Lúc đó, vợ nói với anh: “Động tác luôn có nhanh có chậm, người ta đã làm việc nhiều năm như vậy, còn anh thì chỉ là học sinh đọc sách, sao có thể nhanh như họ được?”.
Về sau, anh ra ngoài làm công cho người ta, lại bị ông chủ đuổi về nhà vì anh làm việc quá chậm. Lúc đó, vợ nói với anh: “Động tác luôn có nhanh có chậm, người ta đã làm việc nhiều năm như vậy, còn anh thì chỉ là học sinh đọc sách, sao có thể nhanh như họ được?”.
Anh lại trải qua rất nhiều công việc, nhưng cũng vẫn thế, phần lớn là bỏ dở nửa chừng. Thế nhưng, mỗi lần anh chán nản thất vọng trở về, người vợ lại luôn luôn an ủi anh, chưa bao giờ than trách một câu.
Lúc hơn 30 tuổi, anh nhờ vào khả năng thiên phú về ngôn ngữ, làm trợ giảng tại trường khuyết tật. Về sau, anh xây dựng được một trường khuyết tật khác. Sau đó, tại rất nhiều thành phố, anh lại xây dựng được rất nhiều phân hiệu khác. Từ đó, anh đã là ông chủ có ngàn vạn tài sản rồi.
Một ngày, công thành danh toại, anh hỏi vợ rằng: “Mỗi lúc anh cảm thấy tiền đồ vô vọng, điều gì đã khiến em lúc nào cũng có lòng tin với anh như vậy?”
Cô trả lời mộc mạc, đơn giản:
“Một mảnh đất, không hợp cho việc trồng lúa mạch, có thể trồng thử đậu; nếu đậu cũng không thích hợp, có thể thử trồng dưa leo; nếu cả dưa leo cũng không được… thì rải lên một ít kiều mạch nhất định cũng có thể nở hoa. Bởi vì một mảnh đất, luôn luôn có một hạt giống thích hợp với nó, cuối cùng cũng sẽ có thành quả thu hoạch trên mảnh đất đó thôi”.
Trên thế gian này không ai là vô dụng cả, chỉ có điều chúng ta không đặt họ đúng vị trí mà thôi.
Một ngày, công thành danh toại, anh hỏi vợ rằng: “Mỗi lúc anh cảm thấy tiền đồ vô vọng, điều gì đã khiến em lúc nào cũng có lòng tin với anh như vậy?”
Cô trả lời mộc mạc, đơn giản:
“Một mảnh đất, không hợp cho việc trồng lúa mạch, có thể trồng thử đậu; nếu đậu cũng không thích hợp, có thể thử trồng dưa leo; nếu cả dưa leo cũng không được… thì rải lên một ít kiều mạch nhất định cũng có thể nở hoa. Bởi vì một mảnh đất, luôn luôn có một hạt giống thích hợp với nó, cuối cùng cũng sẽ có thành quả thu hoạch trên mảnh đất đó thôi”.
Trên thế gian này không ai là vô dụng cả, chỉ có điều chúng ta không đặt họ đúng vị trí mà thôi.
st
Có một chàng trai, không thi vào đại học, cha mẹ đã tìm một người vợ cưới về cho anh. Sau khi kết hôn, anh dạy học tại một trường tiểu học trong làng. Vì không có kinh nghiệm, nên chưa đầy một tuần anh đã bị học sinh tẩy chay, khiến anh bị sa thải.
Trở về nhà, người vợ khẽ khàng lau nước mắt cho anh, an ủi nói: “Những việc không vừa ý mình thì có đầy ra đó, có người trút ra được, cũng có người trút không được, anh không cần phải thương tâm như vậy, cũng sẽ có nhiều việc thích hợp hơn đang chờ anh kia mà”.
Về sau, anh ra ngoài làm công cho người ta, lại bị ông chủ đuổi về nhà vì anh làm việc quá chậm. Lúc đó, vợ nói với anh: “Động tác luôn có nhanh có chậm, người ta đã làm việc nhiều năm như vậy, còn anh thì chỉ là học sinh đọc sách, sao có thể nhanh như họ được?”.
Về sau, anh ra ngoài làm công cho người ta, lại bị ông chủ đuổi về nhà vì anh làm việc quá chậm. Lúc đó, vợ nói với anh: “Động tác luôn có nhanh có chậm, người ta đã làm việc nhiều năm như vậy, còn anh thì chỉ là học sinh đọc sách, sao có thể nhanh như họ được?”.
Anh lại trải qua rất nhiều công việc, nhưng cũng vẫn thế, phần lớn là bỏ dở nửa chừng. Thế nhưng, mỗi lần anh chán nản thất vọng trở về, người vợ lại luôn luôn an ủi anh, chưa bao giờ than trách một câu.
Lúc hơn 30 tuổi, anh nhờ vào khả năng thiên phú về ngôn ngữ, làm trợ giảng tại trường khuyết tật. Về sau, anh xây dựng được một trường khuyết tật khác. Sau đó, tại rất nhiều thành phố, anh lại xây dựng được rất nhiều phân hiệu khác. Từ đó, anh đã là ông chủ có ngàn vạn tài sản rồi.
Một ngày, công thành danh toại, anh hỏi vợ rằng: “Mỗi lúc anh cảm thấy tiền đồ vô vọng, điều gì đã khiến em lúc nào cũng có lòng tin với anh như vậy?”
Cô trả lời mộc mạc, đơn giản:
“Một mảnh đất, không hợp cho việc trồng lúa mạch, có thể trồng thử đậu; nếu đậu cũng không thích hợp, có thể thử trồng dưa leo; nếu cả dưa leo cũng không được… thì rải lên một ít kiều mạch nhất định cũng có thể nở hoa. Bởi vì một mảnh đất, luôn luôn có một hạt giống thích hợp với nó, cuối cùng cũng sẽ có thành quả thu hoạch trên mảnh đất đó thôi”.
Trên thế gian này không ai là vô dụng cả, chỉ có điều chúng ta không đặt họ đúng vị trí mà thôi.
Một ngày, công thành danh toại, anh hỏi vợ rằng: “Mỗi lúc anh cảm thấy tiền đồ vô vọng, điều gì đã khiến em lúc nào cũng có lòng tin với anh như vậy?”
Cô trả lời mộc mạc, đơn giản:
“Một mảnh đất, không hợp cho việc trồng lúa mạch, có thể trồng thử đậu; nếu đậu cũng không thích hợp, có thể thử trồng dưa leo; nếu cả dưa leo cũng không được… thì rải lên một ít kiều mạch nhất định cũng có thể nở hoa. Bởi vì một mảnh đất, luôn luôn có một hạt giống thích hợp với nó, cuối cùng cũng sẽ có thành quả thu hoạch trên mảnh đất đó thôi”.
Trên thế gian này không ai là vô dụng cả, chỉ có điều chúng ta không đặt họ đúng vị trí mà thôi.
st songdep.net/songdep/khong-ai-la-vo-dung.html/
Câu chuyện trên đây cũng cho ta thấy chức năng của mỗi người trong cuộc sống, chúng ta phải kiên trì nhẫn nẫn nại tìm cho mình một con đường đi thích hợp nhất, con đường mà ta thấy thoải mái nhất. Và Bài Lời Chúa dưới đây cũng co ta thấp sứ mệnh của mỗi người chúng ta trong chương trìng cứu rỗi của Chúa.
Lay Chúa xin cho con biết phải sống thế nào cho đẹp lòng Chúa, là biết làm thế nào để hoàn thành sứ mệnh của mình. Amen.
Sứ mạng mỗi người
Thứ Sáu tuần XII mùa Thường Niên - 24/6: Sinh nhật Thánh Gioan Tẩy Giả
Lời Chúa:
Lc 1,57-66.80
57 Khi đến ngày sinh, bà Êlisabeth sinh hạ một con trai. 58 Láng giềng bà con nghe biết Chúa đã tỏ lòng nhân hậu lớn lao đối với bà liền đến chúc mừng bà. 59 Ngày thứ tám, người ta đến làm phép cắt bì cho con trẻ, và họ lấy tên Dacaria của cha nó mà đặt cho nó. 60 Nhưng bà mẹ đáp lại rằng: "Không được, nó sẽ gọi tên là Gioan".61 Họ bảo bà rằng: "Không ai trong họ hàng bà có tên đó". 62 Và họ làm hiệu hỏi cha con trẻ muốn gọi tên gì. 63 Ông xin một tấm bảng và viết: "Tên nó là Gioan". Và mọi người đều bỡ ngỡ.
64 Bỗng chốc lưỡi ông mở ra, và ông liền chúc tụng Chúa. 65 Mọi người lân cận đều kinh hãi. Và trên khắp miền núi xứ Giuđêa, người ta loan truyền mọi việc đó. 66 Hết thảy những ai nghe biết đều để bụng nghĩ rằng: "Con trẻ này rồi sẽ nên thế nào? Vì quả thực, bàn tay Chúa đã ở với nó".
80 Con trẻ lớn lên, mạnh mẽ trong lòng: nó ở trong hoang địa cho đến ngày tỏ mình ra cùng dân Israel.
Thursday, June 23, 2016
- THIỆU TGP
- ĐỨC TỔNG GIÁM MỤC
- BAN MỤC VỤ
- GIÁO HẠT
- ĐOÀN THỂ
- LINH MỤC
- TU SĨ
- TƯ LIỆU
- VĂN HOÁ
- MULTIMEDIA
- THÔNG BÁO
- THỜI SỰ
Bình tâm suy xét
Ông nói:
Nhà tôi ở một con giữa lòng Thủ đô Luân Đôn. Một hôm, tôi vừa ra khỏi cửa thì gặp một cậu bé chừng mười hai, mười ba tuổi ăn mặt tồi tàn, rách rưới; mặt mũi gầy gò, xanh xao; chìa những bao diêm khẩn khoản mời tôi mua giúp một bao.
Tôi mở ví tiền và chép miệng:
– Rất tiếc là tôi không có xu lẻ.
– Thưa ông, không sao ạ. Ông cứ đưa cho cháu một đồng tiền vàng. Cháu chỉ chạy loáng một lát đến hiệu buôn để đổi, rồi hoàn lại cho ông tiền lẻ còn thừa.
Tôi chăm chú nhìn cậu bé và lưỡng lự :
– Thật chứ?
– Thưa ông, thật ạ. Cháu không phải là một đứa dối trá. Nét mặt của cậu bé trông rất cương trực và tự hào tới mức làm tôi tin và giao ngay cho cậu một đồng tiền vàng.
Nhưng năm phút, mười phút, rồi mười lăm phút trôi qua mà vẫn không thấy cậu trở lại. Tôi bắt đầu nghi ngờ cậu bé. Nửa giờ sau, chờ mất công, tôi lững thững tiếp tục cuộc dạo chơi và tự nhủ:”Cần rút kinh nghiệm, không nên tin vào bọn trẻ này”!
Vài giờ sau tôi trở về nhà và ngạc nhiên khi thấy một cậu bé đang đứng đó đợi tôi. Diện mạo cậu bé này rất giống cậu bé đã cầm tiền của tôi, nhưng nhỏ hơn vài tuổi, gầy gò, xanh xao hơn và thoáng một nỗi buồn tuyệt vọng:
– Thưa ông, có phải ông vừa đưa cho Rô-be một đồng tiền vàng không ạ?
Cậu bé tiếp:
-Thưa ông, đây là tiền lẻ hoàn lại… Rô-be nhờ cháu… mang đến trả ông… Rô-be là anh cháu… chúng cháu mồ côi… Anh cháu không thể mang tiền trả ông được.. vì anh ấy bị xe chẹt… đang nằm ở nhà và khó lòng… sống nổi…
Em bé không nói được hết câu vì những tiếng nấc xé lòng. Tôi sững sờ cả người, tim se lại vì hối hận, hỏi dồn:
– Vậy bây giờ Rô-be ở đâu? Hãy đưa tôi đến.
Sau khi dừng lại một chút trước chiếc hầm nhỏ của một căn nhà đổ nát, em bé nói:
Trong một góc tối của căn hầm, cạnh chiếc bếp lò cũ kĩ đã tắt ngắm từ lâu, giữa một đống giẻ rách, tôi nhận ra Rô-be nằm dài, bất động. Mặt em lúc này trắng bệch. Một dòng máu đỏ từ trán chảy xuống. Rô-be đưa mắt nhìn về phía tôi, giọng thều thào, yếu ớt:
– Thưa ông, ông hãy lại gần đây.
Tôi quỳ xuống bên em, cầm lấy bàn tay em, bàn tay khẳng khiu, gầy gò, đáng thương, lạnh ngắt.
– Sác-lây, em đưa tiền trả ông rồi chứ?
Cậu bé gật đầu, mắt vẫn sưng mọng.
– …Ôi! Đấy, ông xem, cháu không phải là đứa dối trá mà.
Tôi cúi sát xuống người em, cầm lấy bàn tay em, hôn vào chỗ trán bị thương nứt rạn và nói với Rô-be rằng: “Em hãy bình tâm, dù bất cứ tình huống nào, tôi cũng sẽ nuôi nấng Sác-lây cho em”. Tôi nói dịu dàng, âu yếm an ủi Rô-be, để cái chết của em được thanh thản. Bàn tay khốn khổ của em nằm gọn trong tay tôi lạnh dần, lạnh dần… Em bé nghèo túng của tôi đã từ giã cõi đời quá ngắn ngủi như vậy đấy.
Cái chết đó làm cho tôi thấy rằng, trong cuộc đời tôi chưa hề được thấy một cử chỉ, hành động nào đẹp đẽ, cao cả như vậy. Một tâm hồn vô cùng cao thượng ẩn náu trong một em bé sống trong cảnh rất đỗi cực khổ nghèo khổ.
Sưu tầmÔng nói:
Nhà tôi ở một con giữa lòng Thủ đô Luân Đôn. Một hôm, tôi vừa ra khỏi cửa thì gặp một cậu bé chừng mười hai, mười ba tuổi ăn mặt tồi tàn, rách rưới; mặt mũi gầy gò, xanh xao; chìa những bao diêm khẩn khoản mời tôi mua giúp một bao.
Tôi mở ví tiền và chép miệng:
– Rất tiếc là tôi không có xu lẻ.
– Thưa ông, không sao ạ. Ông cứ đưa cho cháu một đồng tiền vàng. Cháu chỉ chạy loáng một lát đến hiệu buôn để đổi, rồi hoàn lại cho ông tiền lẻ còn thừa.
Tôi chăm chú nhìn cậu bé và lưỡng lự :
– Thật chứ?
– Thưa ông, thật ạ. Cháu không phải là một đứa dối trá. Nét mặt của cậu bé trông rất cương trực và tự hào tới mức làm tôi tin và giao ngay cho cậu một đồng tiền vàng.
Nhưng năm phút, mười phút, rồi mười lăm phút trôi qua mà vẫn không thấy cậu trở lại. Tôi bắt đầu nghi ngờ cậu bé. Nửa giờ sau, chờ mất công, tôi lững thững tiếp tục cuộc dạo chơi và tự nhủ:”Cần rút kinh nghiệm, không nên tin vào bọn trẻ này”!
Vài giờ sau tôi trở về nhà và ngạc nhiên khi thấy một cậu bé đang đứng đó đợi tôi. Diện mạo cậu bé này rất giống cậu bé đã cầm tiền của tôi, nhưng nhỏ hơn vài tuổi, gầy gò, xanh xao hơn và thoáng một nỗi buồn tuyệt vọng:
– Thưa ông, có phải ông vừa đưa cho Rô-be một đồng tiền vàng không ạ?
Cậu bé tiếp:
-Thưa ông, đây là tiền lẻ hoàn lại… Rô-be nhờ cháu… mang đến trả ông… Rô-be là anh cháu… chúng cháu mồ côi… Anh cháu không thể mang tiền trả ông được.. vì anh ấy bị xe chẹt… đang nằm ở nhà và khó lòng… sống nổi…
Em bé không nói được hết câu vì những tiếng nấc xé lòng. Tôi sững sờ cả người, tim se lại vì hối hận, hỏi dồn:
– Vậy bây giờ Rô-be ở đâu? Hãy đưa tôi đến.
Sau khi dừng lại một chút trước chiếc hầm nhỏ của một căn nhà đổ nát, em bé nói:
Trong một góc tối của căn hầm, cạnh chiếc bếp lò cũ kĩ đã tắt ngắm từ lâu, giữa một đống giẻ rách, tôi nhận ra Rô-be nằm dài, bất động. Mặt em lúc này trắng bệch. Một dòng máu đỏ từ trán chảy xuống. Rô-be đưa mắt nhìn về phía tôi, giọng thều thào, yếu ớt:
– Thưa ông, ông hãy lại gần đây.
Tôi quỳ xuống bên em, cầm lấy bàn tay em, bàn tay khẳng khiu, gầy gò, đáng thương, lạnh ngắt.
– Sác-lây, em đưa tiền trả ông rồi chứ?
Cậu bé gật đầu, mắt vẫn sưng mọng.
– …Ôi! Đấy, ông xem, cháu không phải là đứa dối trá mà.
Tôi cúi sát xuống người em, cầm lấy bàn tay em, hôn vào chỗ trán bị thương nứt rạn và nói với Rô-be rằng: “Em hãy bình tâm, dù bất cứ tình huống nào, tôi cũng sẽ nuôi nấng Sác-lây cho em”. Tôi nói dịu dàng, âu yếm an ủi Rô-be, để cái chết của em được thanh thản. Bàn tay khốn khổ của em nằm gọn trong tay tôi lạnh dần, lạnh dần… Em bé nghèo túng của tôi đã từ giã cõi đời quá ngắn ngủi như vậy đấy.
Cái chết đó làm cho tôi thấy rằng, trong cuộc đời tôi chưa hề được thấy một cử chỉ, hành động nào đẹp đẽ, cao cả như vậy. Một tâm hồn vô cùng cao thượng ẩn náu trong một em bé sống trong cảnh rất đỗi cực khổ nghèo khổ.
Sưu tầm
Câu chuyện trên đây cho ta thấy rằng không nên vội vàng phán xét người khác, mà cần phải bình tâm, kiên trì... cũng như Lời Chúa trong bài phúc âm Thứ hai tuần XII tn (Mt 7, 1-5) sau đây:
Đừng xét đoán
Thứ Hai tuần XII mùa Thường Niên
Lời Chúa:
Mt 7,1-5
1 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Các con đừng đoán xét để khỏi bị đoán xét. 2 Các con đoán xét thể nào thì các con cũng bị đoán xét như vậy. Các con dùng đấu nào mà đong, thì cũng sẽ đong lại cho các con bằng đấu ấy. 3 Sao ngươi thấy cái rác trong mắt anh em, mà không thấy cái đà trong mắt ngươi? 4 Hoặc sao ngươi bảo anh em: "Ðể tôi lấy cái rác ra khỏi mắt anh", và này: cái đà đang ở trong mắt ngươi. 5 Ðồ giả hình, hãy lấy cái đà khỏi mắt ngươi trước đã, rồi ngươi sẽ thấy rõ để lấy cái rác ra khỏi mắt anh em ngươi".
Lạy Chúa xin cho con luôn sáng suốt khi cần xét đoán người khác như Lời Chúa đã dạy con trong Bài đọc trên. Amen.
Wednesday, June 22, 2016
- THBÁO
- THÔNG
- ỜI SỰ
Mỗi Ngày Một Câu Chuyện
Linh Mục Juse Maria Nguyễn Nhân Tài, CSJB. phụ trách
Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan
Học Và Hành - Tri Thức
Người Trung Quốc có câu nói rất là ý nghĩa: "Hoc đến già, sống tới già". Có nghĩa là học hoài học mãi, học cho đến già, râu tóc bạc phơ cũng còn học. Mùa thi Ðại học năm 1999 tại Ðài Loan, có một cụ già 84 tuổi, tay xách nách mang... sách đi thi đại học với tụi con cháu, được báo chí coi như mẫu mực của tri thức. Con người ta ai cũng sống đến già thì... chết, như thế cũng có nghĩa là học cho đến lúc chết mới thôi vậy! Ðúng là một câu thành ngữ rất có ấn tượng.
Sự học thì vô cùng, xã hội thì phức tạp, khoa học kỹ thuật thì phát triển nhanh như phù thủy biến hóa, mà đời người thì có hạn. Vì thế, có người học cả đời không biết mệt, càng học càng thấy mình chưa học, và thấy mình chưa học thì phải học, như vậy không phải là họ học cả đời sao? Và cũng có người mới học xong một vài môn căn bản không đủ để... dằn túi, mà đi đâu cũng khoe khoang, lòe loẹt với mọi người rằng mình đã học xong hết cả rồi. Nhưng một tờ báo đọc cũng không hết một hàng chữ, và không bao giờ rờ tới một quyển sách gì khác, ngoại trừ duy nhất một quyển sách giáo khoa.
Tại trường đại học tôi có quen một vài bạn trẻ, đối với họ việc học rất là quan trọng, ngoài việc học chính thức ở nhà trường, họ còn đọc rất nhiều sách báo, những giờ nghỉ, họ ngồi "lỳ" cả ngày trong thư viện đọc rất nhiều tác phẩm văn chương và sách kỷ thuật, vậy mà họ vẫn cảm thấy mình lạc hậu. Tôi cũng thấy có rất nhiều linh mục, ngoài việc nghiên cứu Thánh Kinh, soạn bài giảng, các vị ấy còn đọc những tác phẩm "đời", vì các vị ấy cho rằng, cần cập nhật hóa kiến thức mới mong hướng dẫn các "con chiên" có trí thức trong họ đạo của mình, mà không sợ bị nói: "Chuyện nầy (chuyện của xã hội) các cha biết gì mà nói".
Học, không phải là lãnh nhận tấm bằng tốt nghiệp rồi đem nó "gác lên giàn khói", rồi thỏa mãn với cái "mảnh giấy vô tri" ấy mà không thèm học hỏi thêm trong cuộc sống đời thường, không thèm ngó đến một quyển sách, một tờ báo, thì coi như mất đi 3/4 cuộc đời. Ðáng tiếc thật!
Cái gì cũng phải học, ở đời cái gì cũng đáng để cho chúng ta học, đừng nói tôi không có thời giờ đến trường để học, cũng đừng đổ lỗi tại tôi không có giờ để học. Ðến trường để học, đó là một cách học để lấy bằng cấp, để "coi" trình độ chuyên cần, học lực của người đi học, nhưng cũng có khi chưa chắc đã đúng 100%, bởi vì có nhiều người lúc đi học thì ngồi xe con (loại xe 4 chổ ngồi sang trọng, mà các nhà báo hay nói) có tài xế lái, thay vì lái đến trường học, thì lái "lộn đường" đến nhà hàng, vũ trường, cafe máy lạnh, hát ka-ra-ô-kê gác tay với mấy "em". Rồi đến kỳ thi khảo, điểm danh cả... nửa ngày mà chẳng thấy mặt mày đâu cả, nhưng cũng có tấm bằng tốt nghiệp loại ưu như ai vậy (mua được bằng tiền bạc), và tấm bằng nầy trở thành "mảnh giấy vô tri" chứng nhận một đầu óc vô tri đúng như của họ vậy. Học như thế thì ở nhà làm vườn để trồng rau cải, nuôi gà vịt phụ cho vợ con e rằng có ích lợi cho gia đình và cho nước nhà hơn.
Chúng ta cũng đừng nói là không có thời gian để học. Có rất nhiều bạn trẻ, sau một ngày làm việc vất vả, tối đến lại cắp sách đến trường học thêm sinh ngữ, trau dồi kiến thức, hi sinh những tiệc trà, hi sinh những giờ bên người yêu, đúng là những mẫu gương đáng để cho chúng ta khâm phục.
Hồi tôi còn ở nơi phân hội viện của nhà dòng tại Việt Nam, cứ mỗi ngày chủ nhật là các anh em trong dòng được ra các giáo xứ giúp, có giáo xứ mời anh em đến giúp sinh hoạt thiếu nhi, có anh em thì về giúp cho cha bố của mình. Có một thầy nọ, mỗi lần đi giúp xứ xong trở về nhà khoe với tôi là hôm nay cha bố cho 500 ngàn đồng xài chơi, lần khác thì cho vài chục ngàn mua đồ lặt vặt.v.v... chứ tôi chưa hề nghe thầy ấy nói cha bố nhắc nhở học hành thế nào, hoặc khuyên bảo ra sao trong đời sống tu trì của mình, hoặc truyền đat kinh nghiệm mục vụ cho mình!!
Trái lại có những cha bố thì không những quan tâm đến việc học, mà luôn quan tâm đến đời sống tu đức của đứa con mà mình chịu trách nhiệm cho đi tu, dù nó phục vụ nơi đâu chăng nữa. Tôi may mắn được một vị linh mục đỡ đầu (cha bố), ngài đúng là một nhà mô phạm, trong 13 năm giúp xứ cho ngài, hình như mọi khả năng tiềm tàng trong tôi đều nhờ ngài mà phát triển, khi giao công việc cho tôi, ngài không bao giờ thúc ép, không bao giờ kiểm soát, mặc tôi muốn làm như thế nào đó thì làm, miễn là không sai chủ đề, không lạc đạo và tăng thêm sự hiểu biết cho giáo dân là tốt. Nhưng không phải vì thế mà ngài không quan tâm đến công việc của tôi làm, cứ mỗi lần tôi "bí", thì ngài đã chuẩn bị hổ trợ, hoặc những lúc mệt quá tôi làm qua loa cho xong, thì ngài nhẹ nhàng chỉ cho tôi những cái chưa tốt, bởi vì ngài chỉ biết tôi chỉ có thể làm tới sức đó mà thôi. Ngài luôn nhắc nhở tôi phải học, học để làm, và làm để học, và cách học đầu tiên của tôi là đọc báo, và nếu như ngày nào mà tôi không đọc sách hay đọc báo, thì con người tôi uể oải khó chịu như người thiếu... cafe vậy. Tôi vẫn còn nhớ mãi câu ngài nói với tôi: "Cần phải học, không học họ sẽ khinh". Họ đây, chính là nhừng người lớn tuổi trong giáo xứ đã học xong lớp 12 thời chế độ trước, rất ngang tàng với trình độ "cao trung" của mình. Hôm nay tôi cũng muốn nói với các bạn trẻ như thế, cần phải học, học như thể chưa bao giờ được đi học, học cách hăng say, học với mục đích rõ ràng: Phục vụ.
Chúng ta nói là không có thời giờ để học, nhưng chúng ta có rất nhiều giờ ngồi lai rai trong quán cafe hàng tiếng đồng hồ mà không biết chán, con đường đến trường tuy gần mà xa, nhưng con đường đến vũ trường ka-ra-ô-kê, quán nhậu, đến cafe ôm, tuy xa mà gần. Thế mới biết, xa hay gần không phải tại không gian, địa hình hay địa thế, mà chính là tại lòng ta vậy.
Học để biết, học để thực hành cái mình biết, đem cái học giúp ích cho mình, cho gia đình và cho xã hội, chúng ta gọi là thực hành. Học mà không thực hành thì không phát huy được cái hay cái tốt của cái đã học, học và hành phải luôn đi với nhau như hình với bóng. Cầm cái văn bằng bác sĩ trong tay, mà không đi thực tập, không thực hành nghề bác sĩ, thì làm sao mà chữa cho người bệnh, và chính bản thân cũng không dám tự tin nơi mình nữa, thì sao gọi là bác sĩ lành nghề được?
Bất kỳ học môn gì, nghề gì, việc gì, cũng đều phải thực hành mới mong "nhất nghệ tinh, nhất thân vinh" được. Không ai đến chữa bệnh nơi một bác sĩ "còn non" tay nghề, cũng chẳng ai đến nhà người nghèo để vay mượn vàng bạc cả. Nhưng người ta chỉ đến chữa bệnh nơi vị bác sĩ giàu kinh nghiệm, và phó sinh mạng mình trong tay họ.
Sự học, nói mãi không cùng, chỉ mong chúng ta biết lợi dụng thời gian, hoàn cảnh và mọi phương tiện để học tập, để mở mang kiến thức, thêm tri thức cho mình và để mình khiêm tốn hơn. Tại sao lại khiêm tốn hơn? Thưa, tại vì càng học thì càng thấy mình ngu, càng thấy mình cần phải học, mà đã biết mình ngu cần phải học, thì làm sao mà vênh vênh tự đắc, kiêu ngạo với anh em chứ?
Tôi có tham dự một buổi lể tốt nghiệp của các sinh viên thần học tại viện thần học của trường Ðại học Phụ Nhân-Ðài Loan, trong bài phát biểu của mình, linh mục viện trưởng (dòng Tên) viện Thần học đã nói: "Sau ba năm học, với những lần thi cử, những lo lắng, những vui buồn..., hình như chúng ta cảm thấy mình hiểu rất ít trong những gì mình đã học được..." Ngài là một chuyên gia về khoa luân lý (là giáo sư của tôi về môn luân lý sự sống) kiến thức thâm sâu, đã khiêm tốn phát biểu như thế để nhắn nhủ các linh mục tương lai, các tu sĩ nam nữ và giáo dân, luôn tìm tòi nghiên cứu và phát huy những gì mình đã gặt hái được tại viện Thần học nầy.
Như vậy, có phải là càng học càng thấy mình dốt không chứ?
Lm. Nhân Tài, csjb
Cau chuyen trên đây cũng co nội dung như bài Lời Chúa Thứ Năm tuần XII (Mt 7,21-29) mùa thường niên dưới đây:
Nghe và thực hành
Thứ Năm tuần XII mùa Thường Niên
Lời Chúa:
Mt 7,21-29
21 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Không phải tất cả những ai nói với Thầy: 'Lạy Chúa, Lạy Chúa', là được vào nước trời, nhưng chỉ có người thực hiện ý Cha Thầy ở trên trời, kẻ ấy mới được vào nước trời. 22 Trong ngày đó, nhiều người sẽ nói với Thầy rằng: 'Lạy Chúa, Lạy Chúa, nào chúng con đã không nhân danh Chúa mà nói tiên tri, nhân danh Chúa mà trừ quỷ, và nhân danh Chúa mà làm nhiều phép lạ đó ư?' 23 Và bấy giờ Thầy sẽ tuyên bố với chúng rằng: 'Ta chẳng hề biết các ngươi, hỡi những kẻ làm điều gian ác, hãy lui ra khỏi mặt Ta'.
24 "Vậy ai nghe những lời Thầy nói đây và đem thực hành, thì giống như người khôn ngoan, đã xây nhà mình trên đá; 25 mưa có đổ xuống, nước có tràn vào, gió bão có thổi đến và lùa vào nhà đó, nhà đó vẫn không sập, vì nhà ấy được xây trên đá. 26 Và hễ ai nghe những lời Thầy nói đây mà không đem ra thực hành, thì giống như người ngu đần, xây nhà mình trên cát, 27 khi mưa sa nước lũ, gió thổi và lùa vào nhà đó, nhà sẽ sập và sẽ trở nên đống hoang tàn".
28 Khi Chúa đã nói xong những lời trên, dân chúng kinh ngạc về giáo lý của Người: 29 vì Người dạy dỗ họ như Đấng có quyền, chứ không như luật sĩ và các biệt phái của họ.
(Nguồn: Ủy ban Thánh Kinh / HĐGMVN)
Xin Chua cho cúng con luôn siêng năng học hỏi lời Chúa và biết đem Lời Chúa ra thực hành hằng ngày, biết đưa Lời Chua vào cuộc sống của chúng con để lời Chúa hòa tan vào cuộc chúng con như muối hòa tan vào trong nước vậy. Amen.
Tuesday, June 21, 2016
Mẹ tự nhien
nhipcauthegioi/nhinrathegioi/
(NCTG) “Ở Việt Nam, liệu có cử nhân nào có đủ đam mê và dũng khí bước qua những định kiến hãnh tiến của xã hội về nghề nghiệp để quay về với thú vui đồng ruộng, để học lại những bài học sơ khai nhất với Mẹ tự nhiên?”.
Một biểu ngữ giăng trong khu vườn nổi tiếng ở Berkeley - vốn là khu vườn của một nhà hàng nổi tiếng bậc nhất trong thành phố, được một trường tiểu học trông nom để học sinh có dịp quan sát và học hỏi về tự nhiên
Ben 27 tuổi, lớn lên trong một gia đình trí thức và có niềm đam mê âm nhạc từ bé. Cha mẹ cậu đã cho cậu học đàn piano từ khá sớm. Thời trung học, cậu từng là ngôi sao ở trường vì tài chơi piano và guitar. Vào đại học, Ben theo đuổi ngành Âm nhạc trong hai năm đầu tiên, nhưng rồi cậu bỏ ngang vì tự cảm thấy thiên hướng âm nhạc của cậu không đủ để làm nên sự nghiệp danh phận gì. Rồi Ben quyết định chuyển sang học ngành Chính trị học và ra trường với tấm bằng cử nhân.
Năm 26 tuổi, Ben lấy vợ - một cô bạn gái từ thời học phổ thông, tốt nghiệp đại học ngành Múa và quay về sống tại quê nhà – thành phố nhỏ Roscheter thuộc bang New York. Nếu câu chuyện chỉ có vậy, tôi sẽ không quá để ý đến Ben, vì dù rằng đời sống hiện đại khiến thanh niên Mỹ có xu hướng lập gia đình muộn và sống xa quê nhưng vẫn còn không ít người sống kiểu cố điển như vợ chồng Ben.
Điều đáng kể là: sau khi cưới nhau ở quê nhà, vợ chồng Ben quyết định trở thành nông dân. Họ mua đất làm trang trại, chủ yếu là trồng trọt và cũng chăn nuôi thêm ít gia súc gia cầm. Đôi vợ chồng trí thức và có hơi hướng nghệ sĩ ấy đã bắt tay vào công việc đồng áng như những người nông dân thực thụ, dù cha mẹ họ, ông bà họ chưa từng đụng đến việc nhà nông.
Điều gì đã khiến những người thanh niên trí thức trẻ tuổi ấy muốn làm nông dân, vui thú với đồng đất, cỏ cây? Đó là câu chúng tôi hỏi nhau và tự hỏi mình khi nói về Ben.
Ben trẻ quá nên bồng bột chăng? Chắc là không, bởi chỉ một người biết suy nghĩ thấu đáo về tương lai mới bỏ ngang việc học nhạc khi nhận ra tài năng không đủ làm nên sự nghiệp xuất sắc. Tìm hiểu thêm, tôi được biết vợ chồng Ben đã bắt đầu có hứng thú với việc nhà nông bởi họ quan tâm đến vấn đề thực phẩm và môi trường. Bố mẹ vợ của Ben có một nhà hàng khá nổi tiếng trong vùng và đó là nguyên cớ để họ suy nghĩ nhiều đến chuyện thực phẩm. Vợ chồng Ben muốn xây dựng một mô hình trang trại không chỉ cung cấp thực phẩm sạch cho mọi người mà còn nhằm cải tạo môi trường, xây dựng một lối ứng xử lành mạnh với môi trường, góp phần bài loại những thực phẩm có chứa các hoá chất nhân tạo.
Trang trại của vợ chồng Ben mới đi vào hoạt động được hơn một năm, nhưng cặp vợ chồng nông dân - trí thức ấy đã tạo lập được một quy trình sản xuất – tiêu thụ rất hiệu quả. Họ có một nhóm khách hàng lớn trong thành phố chỉ dùng rau củ quả và các nông phẩm từ trang trại của họ. Nhóm khách hàng này thay phiên nhau đi xe ra tận trang trại của vợ chồng Ben ở vùng ngoại ô mỗi cuối tuần để lấy nông phẩm cho cả nhóm. Mùa nào, thức nấy, rau củ quả sạch không hoá chất và đảm bảo tươi ngon được mọi người ưa dùng nên họ không ngại tự đảm nhận khâu vận chuyển. Ban đầu, nhóm khách hàng này là những bạn bè thân quen của gia đình Ben, rồi tiếng lành đồn xa, nhiều người biết tiếng cứ thế tham gia vào nhóm, mở rộng thị trường. Ngoài ra, trang trại của Ben cũng thường xuyên cung cấp nông sản cho một số nhà hàng lớn trong thành phố.
Đôi vợ chồng trẻ ấy đang tận hưởng cuộc đời nông dân thực thụ: ngày ngày làm việc ngoài đồng, những tối cuối tuần chơi nhạc ở một vài quán rượu trong vùng để kiếm thêm thu nhập. Họ được dân trong vùng yêu quí và nể phục vì đã chọn niềm vui sống hòa đồng với Mẹ tự nhiên, vì đã dám sống như họ muốn.
Nghe câu chuyện của Ben, tôi không khỏi ngậm ngùi nghĩ đến những mục tiêu giáo dục của nước nhà. Ở Việt Nam, liệu có cử nhân nào có đủ đam mê và dũng khí bước qua những định kiến hãnh tiến của xã hội về nghề nghiệp để quay về với thú vui đồng ruộng, để học lại những bài học sơ khai nhất với Mẹ tự nhiên?
Bài và ảnh: Nguyễn Thị Thanh Lưu, từ Berkeley, California (Hoa Kỳ)
''Xem qua thi biet cay'' là thành ngữ dược dùng thường ngày từ lâu nay, nhung ngày nay chúng ta phai luon cảnh giác với nhung gi chúng ta nhìn thấy trước mắt, quả thật đẹp, trông thật ngon nhưng không phải do cây tốt mà do con người vì ham lợi nhuận đã bất chấp sức khỏe cộng đổng, sử dụng những chất độc hại tạo ra. Giống như trong bài Phúc âm dưới đây, chúng ta phải cảnh giác với những tiên tri giả vậy.
Xin Cúa giúp chúng con có đôi mắt thật tinh tường để phân biệt được đâu là giả, đâu là thật. Amen.
Hoa trái
Thứ Tư tuần XII mùa Thường Niên
Lời Chúa:
Mt 7,15-20
15 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Hãy coi chừng các tiên tri giả. Họ mặc lốt chiên đến cùng các con, nhưng bên trong, họ là sói dữ hay cắn xé. 16 Hãy xem quả thì các con sẽ biết được chúng. Nào ai hái được trái nho nơi bụi gai, hoặc trái vả nơi bụi găng sao? 17 Cũng thế, cây tốt thì sinh trái tốt, còn cây xấu thì sinh trái xấu. 18 Cây tốt không thể sinh trái xấu, và cây xấu không thể sinh trái tốt. 19 Các cây không sinh trái tốt sẽ bị chặt đi và ném vào lửa. 20 Vậy coi trái thì các con sẽ nhận biết được chúng".
(Nguồn: Ủy ban Thánh Kinh/ HĐGMVN
Subscribe to:
Posts (Atom)